Có một thứ tình cảm khó gọi tên
Nhưng thiêng liêng không kém tình mẫu tử.
Có một nghề được coi là “nhất tự”
Dạy một chữ thôi cũng gọi là "thầy".
Người âm thầm chở những chuyến đò đầy
Bao người đi, có nhớ về bến ấy
Người cả đời gắn liền cùng trang giấy
Nào ai hay bụi phấn bạc mái đầu.
Không phải tiên nhưng Người có phép mầu
Đem chúng con đến chân trời tri thức,
Không sinh ra nhưng có ơn dưỡng dục
Dạy chúng con cách sống đúng ở đời.
Dù một mai, con đi khắp phương trời
Mãi không quên những lời cô đã dạy
Tình yêu cô luôn bao la như vậy
Dõi bước con, mong con sớm thành công.
Con biết rằng tình cảm ấy mênh mông
Và bao la đâu kém gì tình mẹ
Có đôi khi cô vẫn hay nặng nhẹ
Cũng bởi vì muốn con cố gắng hơn
Trong tim con, con vẫn mãi biết ơn
Con yêu cô nhiều hơn con thể hiện
Nhưng đôi khi con lại hay sĩ diện
Ngại cất thành lời hai tiếng yêu thương
Nhìn tóc cô bạc bụi phấn gió sương
Điều cô mong, con vẫn chưa đạt được
Nhưng cô ơi, trò cô không nhu nhược
Con quyết tâm sẽ chẳng phụ công cô.
Ngày hôm nay là ngày của thầy cô
Viết tặng cô những điều con muốn nói
Dù xa xôi nhưng lòng con mãi gọi
Hai tiếng thân thương, hai tiếng " Cô ơi".
--- Angelleo---